Viết cho tuổi 23 chông chênh và sóng gió
Chông chênh tuổi 23 – Viết cho những tháng năm thanh xuân sóng gió
21 tuổi, tôi rời quê hương miền Trung đầy nắng gió, mang theo nụ cười vô tư, giấc mơ và hoài bão của tuổi trẻ, đặt chân đến Nhật Bản – nơi xa lạ nhưng mở ra hành trình trưởng thành đầu tiên của đời mình.

Khi bạn bè cùng tuổi vẫn còn vô tư với giảng đường, với những buổi cà phê, những cuộc vui tuổi sinh viên, thì tôi gửi về cho mẹ 20 triệu đầu tiên. Mẹ khóc – không phải vì vui, mà vì thương. Thương đứa con gái nhỏ lần đầu biết tự lo cho bản thân nơi đất khách.
21 tuổi, tôi chọn hướng đi khác. Thay vì chọn một trường Đại học danh tiếng ở quê nhà, tôi chọn một đất nước mới, một môi trường khác để thử thách bản thân. Người ta bảo tôi tham vọng. Tôi nghĩ, có lẽ đúng – vì tôi không muốn sống hoài phí tuổi trẻ trong vùng an toàn.
21 tuổi, tôi mặc kimono, ngắm hoa anh đào, lá đỏ và học cách yêu những điều giản dị. Trong khi bạn tôi vẫn lo về nhà muộn sợ mẹ mắng. Tôi biết, mỗi người một lựa chọn – và tôi chọn trưởng thành sớm hơn một chút.

Nhật Bản dạy tôi vị đắng của cuộc đời. Không ngọt ngào như tách cà phê hòa tan, nhưng đủ để tôi tỉnh táo hơn, biết mình cần gì. Trong khi bạn tôi còn đang say sưa trên giảng đường, vẽ nên những ước mơ màu hồng.
22 tuổi, tôi đón em sang cùng. Tôi muốn em thấy thế giới rộng lớn hơn, thấy rằng khổ cực không phải là điều đáng sợ – mà là cơ hội để mạnh mẽ. Tôi hạnh phúc khi mỗi đồng gửi về đều giúp mẹ nhẹ nhọc hơn, giúp gia đình bớt lo toan.

Bạn tôi 22, vẫn loay hoay giữa những lựa chọn, giữa việc cha mẹ chạy vạy tìm việc làm ổn định, giữa nỗi sợ không biết tương lai đi đâu.
22 tuổi, tôi vẫn giữ cho mình những phút giây nhẹ nhàng – xem phim, nghe nhạc, đi dạo giữa con phố Nhật yên bình. Không còn cuồng nhiệt như trước, chỉ bình thản tận hưởng. Còn bạn tôi, tận hưởng sự rảnh rỗi của tuổi trẻ, đôi khi lại thấy trống rỗng.
Và rồi, tôi 23. Chông chênh giữa tuổi trẻ và sự trưởng thành. Vừa muốn rong chơi, vừa biết mình phải nghiêm túc. Vẫn mơ, nhưng là những giấc mơ có kế hoạch, có đích đến.
Tuổi 23 – cái tuổi nửa vời giữa mơ mộng và thực tế. Bạn tôi sợ nắng, sợ lạnh, sợ va vấp. Nhưng ngoài kia, không ai có thể tránh được bão giông. Chỉ có dám bước, mới biết mình mạnh mẽ đến đâu.
Có người đã thành công, nhưng số ấy không nhiều. Còn lại – là những người vẫn đang loay hoay, vẫn đang cố gắng, vẫn đang tìm đường đi.
Tuổi 23 của tôi, của bạn, của chúng ta – đều chông chênh như nhau. Nhưng hãy bước tiếp, vì chỉ khi đi qua sóng gió, ta mới học được cách đứng vững giữa đời.
Tuổi 23 – hãy để cuộc đời rèn giũa bạn, đừng để nỗi sợ níu chân mình.