Nhật Bản - cảm tạ một ân tình !
Nếu trong cuộc sống, có lúc bạn cảm thấy như ngày tận thế của mình đã đến… nhưng bỗng có một bàn tay đưa ra, kéo bạn trở lại, cho bạn một cơ hội được sống tiếp — bạn sẽ làm gì để báo đáp ân huệ ấy?
Hành trình giữa tuyệt vọng và phép màu
Nếu như mẹ là người đã sinh ra tôi, thì ông chủ quán mỳ nhỏ ở Nhật chính là người đã “cứu vớt” cuộc đời tôi một lần nữa.
Tôi sang Nhật Bản du học được ba tháng. Mọi thứ tưởng chừng ổn, cho đến khi tôi nhận ra mình không thể kiếm nổi một công việc làm thêm để trang trải chi phí. Số tiền mang theo đã cạn từ tháng trước, những đồng vay mượn bạn bè chỉ đủ giúp tôi cầm cự thêm vài tuần.

Bạn sẽ hỏi, sao tôi không gọi về nhà xin giúp đỡ? Nhưng gia đình tôi chẳng khá giả gì. Việc vay mượn để tôi sang được Nhật đã là cả một gánh nặng. Tôi không nỡ khiến cha mẹ thêm lo lắng.
Tôi từng nghĩ đến việc bỏ học đi làm chui, nhưng nếu bị cảnh sát bắt, mọi nỗ lực sẽ tan biến. Đến cuối tháng, trong ví tôi chỉ còn vài đồng lẻ, bụng đói cồn cào, đầu óc quay cuồng.
Phép màu giữa trời tuyết lạnh
Ba ngày liền, tôi lê bước khắp nơi trong cái lạnh cắt da, mang theo duy nhất một chai nước lọc và tờ báo rao vặt. Đói, mệt, tuyệt vọng — tôi đã nghĩ mình không thể trụ nổi nơi đất khách này.

Trong cơn đói cùng cực, tôi dùng số tiền cuối cùng mua một bát mỳ nóng trong quán nhỏ. Khi thanh toán, ông chủ vô tình trả thừa tiền. Tôi do dự một chút, rồi vẫn quyết định trả lại. Số tiền ấy có thể giúp tôi sống thêm vài ngày, nhưng tôi không thể lừa dối lương tâm mình.
Không ngờ, chính hành động nhỏ ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Ông chủ cảm kích vì sự trung thực và sau khi nghe hoàn cảnh của tôi, ông ngỏ lời nhận tôi vào làm. Tôi sững sờ – công việc tôi tìm mãi trong vô vọng lại đến từ một lòng tốt giản dị như thế!
Người ân nhân giữa xứ người
Ngày qua ngày, tôi vừa đi học vừa làm thêm tại quán. Nhật Bản mùa đông lạnh khủng khiếp, quần áo tôi mang theo chẳng đủ ấm. Thấy vậy, ông chủ còn lấy áo khoác cũ của con trai cho tôi mặc. Tôi đã khóc – không phải vì khổ, mà vì xúc động trước tấm lòng con người nơi đất khách.

Những lúc quán vắng, ông còn dạy tôi tiếng Nhật để giao tiếp tốt hơn. Nhờ đó, khả năng nói của tôi tiến bộ rõ rệt. Mỗi khi làm về muộn, ông lại cho tôi một suất cơm nóng. Những bữa ăn ấy không chỉ giúp tôi no bụng, mà còn sưởi ấm trái tim tôi giữa mùa đông xa nhà.
Học cách cho đi
Từ ngày có việc làm, cuộc sống của tôi dần ổn định hơn. Tôi chăm chỉ hơn trên lớp, tích cực hơn trong công việc và luôn cố gắng giúp đỡ những du học sinh mới – vì tôi hiểu cảm giác được người khác giúp đỡ quý giá thế nào. Người Nhật đã giúp tôi, cớ sao tôi lại không giúp người Việt của mình?
Giờ đây, sau sáu tháng trên đất Nhật, tôi đã có thể thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng ít nhất tôi đã có niềm tin, có hy vọng và có những người tốt bên cạnh.
Ở đâu cũng có người tốt và người xấu, nhưng nếu bạn được ai đó giúp đỡ trong lúc tuyệt vọng – đó chính là may mắn lớn nhất của đời bạn.
Cảm ơn Nhật Bản – đã cho tôi một ân tình không thể nào quên.